Yukiko Kudo- Vương hậu của Thánh địa bóng đêm, vui vẻ hoạt bát, rất thích Ran
---------------------------------
Chap 12: Cung điệnChiếc xe ngựa dừng lại ở 1 lâu đài tuyệt đẹp, tráng lệ và nguy nga hơn lâu đài Công tước gấp trăm lần. Toà lâu đài màu bạc với nhưng đường kẻ vàng được chạm trổ sắc nét trên thân. Ở từng tầng của lâu đài đều có lính đứng canh cửa, có thể nói đây là nơi bất khả xâm phạm.
Từ trong chiếc xe, chàng hoàng tử bước ra, những người hầu chạy ra cổng đón, ai cũng kính cẩn, không dám ngẩng cao đầu quá 7 cm. Vị hoàng tử kéo cô gái từ trong xe ra và đưa cô vào hoàng cung 1 cách thô bạo mặc cho cô gái có chống cự đến thế nào.
Bước vào trong, Ran sững sờ vì những đường nét trong lâu đài, nó đẹp gấp mấy lần lâu đài Công tước, những thứ ở đây không vàng cũng bạc, đến những bức tranh cũng được làm bằng vàng và đính những viên pha lê quý giá.. (Ôi, ước gì mik được ở đó)
Từ phía xa xa, trên bậc tam cấp, 1 người phụ nữ vô cùng xinh đẹp bước xuống, vẻ mặt hớn hở. Phía sau bà là hoàng tá cung nữ và hầu cận.
-Shinnnnn!_Người phụ nữ kêu lên và chạy đến ôm lấy vị hoàng tử. -Mẹ nhớ con lắm.
Shinichi có vẻ bực nhọc, cậu lảng tránh những hành động quá thân thiết của mẹ mình.
-Mẹ làm ơn buông con ra đi!
Ran ngơ ngác nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó, cô hỏi:
-Đây là mẹ của cậu, vậy người này là...
Người phụ nữ quay sang nhìn Ran và bước đến gần cô khiến cô có 1 chút sợ hại. Ran định thụt lùi lại thì...
-Ôi...Dễ thương quá!_Người phụ nữ đó ôm chầm lấy cô và vuốt ve như con ruột của mình.
Shinichi gãy gãy đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
-Đây là mẹ của tôi, tức là Vương hậu của nơi này đấy! Tên bà ấy là Yukiko Kudo.
"Bốp"
Tiếng động vang lên, bà Yukiko ôm lấy cổ con trai mình, tay vặn vặn trên trán cậu.
-Thằng nhóc này, ở đâu ra chuyện con trai dám gọi thẳng tên mẹ mình hả?
-Đau quá mẹ..._Shinichi hét lên.
"Người này mà là Vương hậu sao?"_Ran nghĩ thầm và nhìn 2 người trước mắt và cô khẽ bật cười, ngoài mặt Shinichi là 1 kẻ háo thắng nhưng đứng trước mẹ mình thì vẫn là 1 đứa con nít.
Nụ cười của Ran thu hút sự chú ý của Vương hậu, bà quay sang hỏi:
-Shin này, đây là ai thế?
Shinichi xoa xoa chỗ đau của mình và trả lời:
-Đây là Ran Mori, là con gái của Công tước phu nhân..._Shinichi chưa kịp nói hết thì đã bị mẹ mình chen vào.
-Ô_Vị vương hậu reo lên. -Cháu là con Eri à, ôi thật là đáng yêu!
Lại 1 lần nữa bà ôm chặt lấy Ran vào lòng.
-Mà Shin này, sao con lại kéo cô bé vào đây hả, lúc nãy hành động thô lỗ của con mẹ thấy hết rồi!_Bà Yukiko đánh cái nhìn sát thủ vào Shinichi.
Shinichi giật mình, mồ hôi chảy dầm dề.
-À...À...Vì cô ấy...muốn tham quan hoàng cung nên con mới đưa cô ấy đến đây, lúc nãy vì...cô ấy hơi ngượng nên con mới phải kéo ạ!_Cậu gãy gãy phía sau ót và cố cười. "Chết tiệt, mình quên mất Công tước phu nhân là bạn thân của mẹ'.
-Ôi, là khách quý_Bà Yukiko lại reo lên. -Đến đây ta dẫn con đi tham quan hoàng cung, con ở lại đây với ta nhé! Người đâu mau chuẩn bị phòng.
Nói rồi bà Yukiko kéo Ran đi 1 mạch mặc cho cô vẫn đang ngơ ngác chẳng hiểu gì. Còn Shinichi thì gọi với theo, cậu định đưa Ran đến đây làm cung nữ riêng cho mình để trả thù những việc ở lâu đài Công tước nhưng hkông ngờ Ran lại biến thành khách quý.
Từ trên cao, trong căn phòng được khoá kín phủ đầy bụi, vị trưởng lão liếc mắt ra nhìn, giọng thì thào, ông nhìn sang chiếc gương của mình. Chiếc gương đang bị phủ đen bởi ma lực hắc ám thì bỗng đâu đó phát ra 1 tia sáng nhỏ nhoi nhưng rực rỡ.
-Chẳng lẽ người đó là...
--------------------------------------
Trong vườn hoa của hoàng cung, Ran vẫn giữ thói quen của mình là đi dạo vào mỗi buổi sáng. Giọt sương sớm còn đọng lên trên cánh hoa rơi xuống tạo nên 1 âm thanh khe khẽ. 1 chú bướm nhẹ vờn quanh các khóm hoa rỗi bay đến đậu trên tay cô. Ran nhẹ nhàng ngồi xuống, chiếc váy trắng mỏng bay trong gió, khung cảnh bây giờ khiến ai cũng phải say lòng.
-Này!_Giọng Shinichi vang lên, chú bướm giật mình bay mất.
-Có chuyện gì hả?_Ran hỏi bằng giọng cục cằn.
-Mau lên phòng tôi dọn dẹp đi!_Cậu ra lệnh.
-Cái gì, sao lại là tôi?
-Không là cô thì là ai? Cô đừng tưởng cô là khánh quý của mẹ tôi thì tôi sẽ tha cho cô nhé, bây giờ mẹ tôi không có trong cung, cô mau đi dọn đi!_Shinichi hét lên.
-Cậu...Cậu..._Ran không thể nói gì cả đành lẳng lặng mà quay đi nghe theo lệnh của Shinichi, trong lòng cô thầm chửi rủa tên hoàng tử đang đứng sau lưng mình.
Cơn gió thoáng qua cuốn chiếc lá bay lượn vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Từ sau lưng Shinichi, cô gái với mái tóc màu nâu đỏ bước đến, chiếc váy màu xanh đậm bay phất phơ trước gió. Gương mặt cô thanh thoát tạo nên 1 vẻ đẹp sắc sảo không gì sánh bằng. Cô bước đến gần Shinichi, nhẹ nhàng, không tiếng động.
-Shiho!_Shinichi lên tiếng.
Cô gái mang tên Shiho không có vẻ gì ngạc nhiên, người duy nhất có thể phát hiện ra cô thì chỉ có mình cậu.
Shiho bước đến, cô vén chiếc váy của mình và ngồi lên 1 tảng đá gần đó.
-Sao hả? Phải lòng cô gái ấy rồi sao?_Giọng Shiho phát ra, lạnh như băng tuyết.
-Cậu nói nhảm gì vậy, Shiho? Chẳng giống người kế thừa của cô Elena chút nào!_Shinichi trở nên nghiêm túc.
Shiho chợt cười, nụ cười tuyệt đẹp.
-Vì là nữ phù thuỷ nên tớ mới biết...
Cô đặt nhẹ tay lên lồng ngực của Shinichi.
-Chẳng phải trái tim cậu đang đập rất nhanh sao?_Shiho vẫn giữ nụ cười khiêu khích ấy.
Shinichi tỏ vẻ bực tức, gương mặt hơi đo đỏ, cậu đẩy tay Shiho ra khỏi người mình.
-Thật nhảm nhí.
Nói xong cậu quay lưng đi, tự nói với bản thân mình là không thể nào. Shiho đứng lặng người nhìn theo bóng Shinichi đang dần khuất xa.
-Cậu sẽ gặp nhiều trắc trở đấy!_Shiho khẽ nói, đôi mắt đọng lại vẻ gì đó u buồn.
------------------------------------
Cái tên Shinichi chết tiệt, cái tên đáng ghét, đồ ôn thần._Ran chửi rủa và không ngừng đấm vào tấm ảnh của Shinichi treo trên tường.
Căn phòng lộn xộn lúc nãy đã được cô dọn dẹp ngăn nắp và căn phòng càng ngăn nắp thế nào thì cục tức trong lòng Ran càng lớn. Công việc cuối cùng của cô là đỏ chậu nước rửa mặt lúc sáng của Shinichi.
Ran nhìn xuống phía cửa sổ thì thấy Shinichi đang bước đến, y phục hơi khác lúc nãy. Đột nhiên, Ran mỉm cười, 1 nụ cười gian xảo.
-Lần này cậu sẽ chết với tôi...
Ran đứng ngay khung cửa sổ và chờ đợi chàng hoàng tử đến gần, thật gần và...
"Ào...Ào...Ào..."