Ôi trời- Reika kêu lên- Nói như vậy hung thủ chính là bà Hudson. Bà ta là người có nhiều khả năng gây án nhất.
-Không! Không phải tôi!-bà Hudson nói giọng khổ sở-Tôi chỉ làm theo lệnh của công ty thôi. Chính họ đã yêu cầu tôi chỉ định chỗ ngồi cho các cô gái và đặt các tách trà vào đúng vị trí đã quy định. Tôi không phải là người ghi dòng chữ trên đĩa của cô Reika. Nó đã có sẵn ở đó. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một tiết mục nào đó của công ty.
Và như để chứng minh lời nói của mình. Bà Hudson chạy đến tủ bếp lấy ra tờ giấy mời của công ty du lịch Okinawa, trong đó đúng là có ghi rõ những điều mà bà Hudson vừa nói.
-Đây có thể là bức thư giả mạo!- Tiểu Tam nói.
-Sao lạ vậy?-Akai lên tiếng- Chẳng phải công ty du lịch Hokkaido là người đứng ra tổ chức chuyến đi này sao?
Mọi người đều bất ngờ. Akai lôi trong túi ra tờ giấy mời, trong đó đề tên người tổ chức là Công ty Hokkaido.
-Anh nói gì vậy Akai?- Tiểu Ngũ nói- Chẳng phải chúng ta đã đến đây bằng trực thăng của công ty anh sao?
-Không phải! Trực thăng đó hoạt động theo hợp đồng. Khi chuyến du lịch này kết thúc nó mới quay trở lại.
Tất cả đều chết lặng. Họ đã rơi vào một cái bẫy.
-Khoan đã- Miyuki lên tiếng- Nếu như vậy thì tôi hiểu rồi. Người chết đáng lẽ phải là Akai mới đúng. Việc Akai đổi chỗ cho cô Anna là nằm ngoài dự tính của hung thủ. Hãy thử nghĩ xem, nếu Akai không đổi chỗ ngồi thì người chết sẽ là ai?
Tiểu Tam đáp ngay:
-Là Akai!
-Đúng!-Miyuki nói tiếp- Bà Hudson không thể là hung thủ được.
-Nhưng dù sao thì cũng phải cách ly bà ấy! Bà ta là nghi can số một!- bác sĩ Shatoshi nói.
-Làm phiền bà Hudson- Dan nói với bà- Bà hãy vào phòng của mình, chúng tôi sẽ khóa cửa bên ngoài.
Bà Hudson lẳng lặng bước vào phòng mình. Dan dùng ổ khóa khóa cửa lại và cẩn thận dán một miếng băng keo lên cánh cửa. Nếu cửa bị mở, miếng băng keo sẽ rơi ra và người trong phòng không thể dán nó lại được.
Đáp án deeeeeeeeeee , ai giải đứng là biết rồi