[LTD] ke_thich_dua đặc vụ thâm niên FDO
Posts : 128 Points : 14339 Thanked : 0 Join date : 26/09/2012
| | Án mạng trong thang máy | |
ÁN MẠNG TRONG THANG MÁY
Truyện trinh-thám 008; Tác-giả: Z-29
Thay lời giới-thiệu: Nhân vật chính thám tử 008 Văn-Lang là một võ sư trẻ người Việt, trên dưới 30 tuổi có quốc tịch Nhật-Bản được huấn luyện tại xứ “Hoa Anh Đào” này. Chàng theo học với các võ sư Sương-Điền Bảo-Chiêu và Phạm-Lợi; sau đó sống bằng nghề dạy võ, được sở cảnh sát Nhật mướn làm huấn luyện viên võ thuật cho sở cảnh sát Đông-Kinh. Thấy chàng thông minh lanh lẹ, lại nói được nhiều ngoại ngữ, sở cảnh sát nhân tiện mời chàng làm thám tử nhằm mục đích giúp họ điều tra nhiều vụ sát nhân hay những màn bí mật của nhiều băng đảng tại nhiều cộng đồng khác nhau gây ra như cơm bữa tại Đông-Kinh. Một hôm, một viên chức cao cấp Louis Winston thuộc sở cảnh sát liên bang Hoa-Kỳ tại Hoa Thịnh-Đốn trong một chuyến qua thăm Nhật-Bản tình cờ khám phá được chàng liền bàn với sở cảnh sát liên bang Hoa-Kỳ điều đình với sở cảnh-sát Đông-Kinh trả một số tiền khổng lồ mượn chàng về giúp họ một thời gian điều tra những vụ băng đảng có liên quan đến “xã hội đen”, hay những vụ bí ẩn cần điều tra manh mối, nhất là trong cộng đồng Việt-Nam tại Hoa-Kỳ. Chàng được đặt cho biệt danh là “Thám-tử 008”.
*** Chương 1:
-Chào ông chủ! -Khỏe không anh Mark? Nhân viên phục vụ giữ thang máy ở lầu 1 trong cao ốc cúi đầu lễ phép chào người đàn ông có tuổi ăn mặc lịch sự cầm chiếc va-li nhỏ trên tay, đang trên đường tiến lại gần, nói: -Cám ơn ông chủ. Nhờ trời thương, ông chủ thương chăm sóc ban cho công ăn việc làm ổn định nên cả gia đình và bản thân tôi lúc nào cũng vẫn khỏe. Người đàn ông dừng bước. Ông ta tuổi trạc lục tuần (#1), thân mật đưa tay ra bắt, lịch sự nói với người giữ thang máy tên Mark: -Vậy là tốt lắm. Nhưng anh Mark này! Anh làm việc với tôi bao nhiêu lâu rồi mà anh vẫn khách sáo quá vậy? Tôi có tên sao không chịu gọi mà cứ ‘ông chủ này’ với ‘ông chủ nọ’ hoài như vậy? Cứ gọi tôi là ‘Clayton’, thậm chí dùng tên cúng cơm tôi là ‘Walter’ mà gọi cho thân mật đi! Mark, người phục vụ giữ thang máy tỏ vẻ dè dặt: -Dạ, bản tính ông chủ thật tốt và thích hòa đồng với mọi người, quá thương tôi nên nói vậy. Nhưng dù ông chủ có cho phép như vậy, tôi thật tình không dám vô phép đâu. Người được gọi là ‘ông chủ’, tức Walter Clayton cười, nói: -Thôi! Anh từ từ nghĩ lại đi. Tôi không hề đặt ranh giới với anh mà anh cứ đặt ranh giới với tôi hoài đó nghe! Mark chưa kịp trả lời, ông Walter Clayton đã nói tiếp: -Nghe nói con trai anh sắp cưới vợ phải không? Chừng nào vậy? -Dạ, tháng tới, thưa ông chủ. -Nhớ nhắc tôi nghe. Thế nào tôi cũng đến tham dự tiệc cưới của cháu, trừ trường hợp tôi không được mời thì chẳng kể. Nghe đâu cháu cũng thích nghề báo thì phải. Nếu cần gì cứ bảo cháu ấy gọi tôi, hoặc bảo ‘cha cháu’ cho tôi biết nhé. Mark bấm nút thang máy, môi nở nụ cười, nói: -Ông chủ vui tính quá! Dĩ nhiên là phải mời ông rồi. Ông chủ không phải chỉ là khách không thôi mà còn là khách danh dự của gia đình nữa. Thật bao nhiêu năm qua gia đình được no ấm, con trai tôi được học tới nơi tới chốn, nay sắp sửa lập thân là đều nhờ ông chủ ban ơn cho cả. Nay ông chủ lại còn có ý giúp đỡ cháu nữa. Thật không biết kiếp nào gia đình tôi mới đền đáp ơn sâu của ông chủ ban cho. Vừa lúc đó, thang máy được mở ra. Ông chủ móc một tờ giấy bạc dúi vào tay Mark, nói: -Thôi, đừng có nói mấy chuyện lẩm cẩm đó nữa, tôi không thích đâu. Anh cầm lấy mà mua cà phê uống lai rai, chứ đứng trông coi cả ngày vừa mệt vừa nhàm chán, làm sao chịu nổi. Nhớ chừng nào đám cưới cháu thì phải nhắc cho tôi biết đó nghe. Nói dứt lời, ông Walter Clayton bước vào thang máy. Mark ngoái cổ vào bên trong thang máy, đưa tay bấm nút số 20 xong, liền cúi đầu lễ phép: -Cám ơn ông chủ. Ông cần gì cứ việc sai bảo hay chuyển lời qua cô Vanessa cũng được. Xin chúc ông một ngày làm việc vui vẻ. Ông Walter Clayton nở nụ cười, đưa tay chào Mark. Thang máy từ từ khép lại. Mark sau đó liền nhấc điện thoại trong cái hộp sắt trên tường gọi. -A lô, cô Vanessa đấy hả? Xin báo cho cô biết là ông chủ trên đường lên đó. Tôi chỉ thông báo như thường lệ vì sự an toàn của ông chủ đó thôi. -….. -Cám ơn cô. Cần gì cứ cho tôi biết. Mark vừa gác máy thì một người đàn ông ăn mặc lịch sự với gương mặt lạnh lùng từ đâu bước tới hỏi thăm: -Tôi có hẹn với ông Walter Clayton, chủ nhiệm báo Chicago Times vào lúc 8 giờ đúng tại lầu 20. Thang máy này sẽ đưa tôi lên lầu thứ 20 phải không anh? Mark gật đầu, khẽ nói: -Vâng, nhưng phiền ông dùng thang máy trái, kế bên, vì thang máy này chỉ đặc biệt dành riêng cho ông chủ dùng mà thôi. Người đàn ông khẽ nói lời cám ơn rồi bước sang chờ thang máy trái bên cạnh. Không đầy mấy giây sau, thang máy kế bên mở ra, ông ta bước vào và bấm nút lên thẳng phía trên. Vừa lúc đó, một người đàn ông khác, cũng đứng tuổi vào khoảng trung niên bước tới. Mark vừa nhìn thấy người này lập tức cúi đầu chào: -Chào ông Donato. Bữa nay sao ông tới sớm hơn mọi khi vậy? Người đàn ông tên Donato bước tới đứng ngay thang máy bên trái, cười thân mật chào lại, khẽ hỏi: -Anh Mark khỏe không? Bởi tôi có hẹn sớm hôm nay nên buộc lòng phải tới sớm đó thôi chứ Frank Donato này đâu có siêng năng dữ vậy, mặc dù gần như cống hiến cả cuộc đời mình cho cho tờ báo Chicago Times, cũng như xem chốn này như nhà của mình! Chẳng hay ông Clayton đã tới chưa? Mark gật đầu, đáp: -Cũng vừa tới thôi. Nếu ông tới sớm một phút thì gặp ông chủ rồi. Nhưng bây giờ ông lên trên chắc chắn sẽ gặp thôi. Ông vừa lỡ chuyến thang máy chừng mấy giây thôi. Ông Frank Donato buông tiếng cười ha hả, vui vẻ nói: -Sớm vài giây, trễ vài giây có hề hấn gì đâu chứ! Tôi không lo thì thôi, anh bận tâm làm gì. Ghé mắt nhìn đồng hồ trên tay, ông Frank Donato tán gẫu, nói tiếp: -Tôi có hẹn gặp ông chủ vào lúc đúng 8 giờ sáng nay để cùng ông ta bàn công chuyện với một người khách. Bây giờ là 7 giờ 59 phút. Tôi lên đến nơi thì vừa đúng hẹn. Mark nhanh nhẩu, nói: -Vậy cái người đàn ông vừa mới tới sau ông chủ ít giây và trước ông ít giây chắc chắn là người mà ông chủ với ông có hẹn rồi, vì chính ông ta nói có hẹn với ông chủ vào lúc 8 giờ. -Cám ơn anh. Thang máy lúc đó từ từ mở ra, Frank Donato khẽ bước vào, bấm nút. Mark đưa tay chào Frank Donato theo kiểu nhà binh, và ông ta cũng mỉm cười, giơ tay lịch sự chào lại.
***
Tại lầu 20, cô thư ký ngồi nhìn đống hồ sơ đang chất ‘cao như núi’ trước mặt mà ớn lạnh. Cô chán ngán, khẽ lắc đầu, tự nhủ, than thầm: -Công việc thật là bề bộn, chồng chất, làm hoài không xuể. May mà mình có một ông chủ hiền đức dễ dãi như ông Walter Clayton chứ giá mà làm cho người khác thì chắc đã bị đuổi việc mất đất rồi! Vừa lúc đó, cánh cửa thang máy đối diện cô ta chừng 10 thước từ từ mở ra. Nhưng lạ thay, bên trong nhìn thấy trống rỗng không có bóng một ai cả. Sau đó, cánh cửa thang máy tự động khẽ đóng lại. Vanessa cau mày, nhấc điện thoại gọi xuống lầu 1. -A lô! Mark đấy hả? Tôi, Vanessa đây. Anh nói ông chủ đang trên đường đi lên, nhưng khi thang máy vừa mở ra thì tôi nào có thấy ông chủ bên trong đi ra hay một mống nào khác đâu! -…… -Tôi nói thật chứ đùa gì với anh chuyện này chứ! Tôi rất thích tếu, rất thích đùa giỡn, nhưng ai lại đùa vào cái giờ hành chánh (#2) ác ôn này đâu chứ! -…… -Đúng, theo tôi được biết ông chủ và ông Frank Donato có hẹn với khách vào lúc 8 giờ sáng nay tại phòng làm việc của ông ta. Vị khách của ông chủ cũng như ông Donato đã có mặt ở đây cả rồi, đang ngồi chờ ông chủ tại phòng đợi. Anh cũng thừa biết tính và thói quen của ông chủ mà. Lúc nào ông ta cũng đúng giờ cả. Chỉ có ông ta đợi khách chứ chẳng bao giờ để khách phải đợi ông ta đâu. Mặc dù bây giờ chỉ mới có 8 giờ lẻ 5 (8:05AM) phút, nhưng đối với ông chủ thì đây là một chuyện hết sức bất thường, do đó tôi mới gọi xuống hỏi anh cho chắc ăn. Từ khi đến đây làm việc, tôi chưa bao giờ thấy ông chủ trễ 1 phút. Do đó, 5 phút trễ với ông ta là tương đương với cả hơn tiếng đồng hồ trễ so với những người thường. -…… -Phải, anh nói cũng chí lý, sao tôi lại không nghĩ tới điều đơn giản đó? Rất có thể ông ta cần gì cấp bách nên dừng lại lầu nào dặn dò ai điều gì hay lấy cái gì như anh nói. Thôi, xin lỗi đã làm phiền anh nhiều. Có gì nói chuyện sau nhé. Khi nào ông chủ đến thì tôi cũng gọi xuống cho anh yên lòng. Vanessa, cô thư ký khẽ buông điện thoại xuống, rồi nhắp một hớp trà. Cô mở máy vi tính bắt đầu làm việc. Vừa lúc đó, điện thoại reng lên. Vanessa khẽ cười nhạt, tự nói một mình vừa đủ cho cô nghe: -Rồi, một ngày làm việc chính thức bắt đầu. Tiếng người phía bên kia điện thoại nói liền một tràng. Chỉ thấy mặt cô Vanessa chợt biến sắc, xanh lại như tàu lá. -Hả? Sao hả Linda? Cô nói sao? Có thật không? Cô có trông lầm hay chỉ là tưởng tượng đó mà thôi? …… -Được, để tôi cho người coi thử xem sao. Vanessa vừa gác máy xuống thì điện thoại lại tiếp rục reng. Cô chụp liền máy trả lời. -A lô. -…… -Trời! Có thật không đó Tina? Thật là chuyện không tưởng tượng nổi! Tôi vừa nói chuyện với cô Linda ở lầu 6 xong. Chính Linda cũng nói là hình như trông thấy một người đàn ông nằm dưới sàn, nhưng vì thang máy đóng cửa lẹ quá nên cô ta không hiểu có trông lầm không, mà chính tôi cũng hỏi rõ xem cô ta có bị hoa mắt hay là đêm qua coi phim kinh dị nên sáng nay còn bị ám ảnh cho nên nhìn thấy ảo ảnh, tâm trí sinh ra nhiều tưởng tượng không? Nay Tina thấy như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa. Để tôi gọi cảnh sát ngay bây giờ. Gác điện thoại, không chút chậm trễ, Vanessa quay ngay số 911 gọi cảnh sát, giọng hớt ha hớt hãi: -Tôi, người gọi tới quý vị là Vanessa, thư ký riêng của ông Walter Clayton, chủ nhiệm tờ báo Chicago Times. Tôi xin báo cáo, hình như nơi đây xảy ra án mạng. Ai là người có thẩm quyền để tôi có thể trình bày sự việc? -…… -Vâng, tôi đợi máy. -…… -Vâng, tôi là Vanessa, thư ký của ông Walter Clayton, chủ nhiệm tờ Chicago Times tại cao ốc Chicago Times Tower. Có nhân viên lầu 6 gọi báo cho tôi biết là có nhìn thấy thoáng qua hình như có người đàn ông nằm dưới sàn trong thang máy, vừa buông điện thoại xuống thì lại có nhân viên ở lầu 5 gọi báo tin liền tức thì rằng thấy xác ông Walter Clayton nằm dưới sàn thang máy. Xin sở cảnh sát cho ngay nhân viên công lực tới lập biên bản cũng như gửi luôn cả thám tử tới điều tra. -…… -Như thường lệ, tôi đến sở vào lúc 7 rưỡi hàng ngày, kể cả hôm nay cũng không ngoại lệ. Mark, người trông coi thang máy ở lầu 1 cũng theo thường lệ, dùng điện thoại gọi báo cho tôi biết hàng ngày mỗi khi ông Clayton trên đường lên lầu 20. Chuyện xảy ra thật là ngoài sức tưởng tượng trước sau chỉ có mấy phút đồng hồ, đó là kể cả thời gian tôi nói chuyện điện thoại với Tina ở lầu 5 và Linda ở lầu 6 khi 2 người này báo tin. -…… -Được, tôi sẽ theo lời ông dặn, sẽ gọi loa thông báo hung tin cho tất cả mọi tại Chicago Times Tower này biết, bảo tất cả mọi người tại đây bất kỳ là ai, đang làm gì thì ở yên đấy, và cho biết cảnh sát ra lệnh phong tỏa nơi này, ‘nội bất xuất ngoại bất nhập’ (#3)!
Chú thích:
(#1) Lục tuần: từ 60-69 tuổi. (#2) Giờ hành chánh: giờ làm việc, thường từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều, hoặc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. (#3) Nội bất xuất ngoại bất nhập: Ở trong không được ra, ở ngoài không được vào.
(còn tiếp) | |
|
5/10/2012, 4:44 pm by [LTD] ke_thich_dua